VỀ AN AN
Vượt cạn – Hành trình khởi đầu của An An Hoa Ngữ
Mới đó mà đã 1 năm trôi qua của An An Hoa Ngữ, miệt mài, mệt mỏi, thành công, thất bại, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Nhân lúc này, tôi muốn nhìn lại một chút xem một năm qua mình đã làm được gì, mất gì, quan trọng là, tôi đã thực sự sống một cuộc sống như thế nào?
Tôi vẫn thường xem cuộc đời mỗi người là một cuốn sách, nên nếu đặt tên cho chương vừa rồi, tôi muốn gọi nó bằng 2 chữ: Vượt cạn!
Nghĩa là, khi người ta vượt cạn, họ không có quyền lựa chọn để quay lại, họ chỉ có thể tiến lên, bước về phía trước. Dù rất khó khăn. Dù gần như không thể. Dù vượt qua cũng không biết tương lai như thế nào, nhưng vẫn phải bước qua và chấp nhận kết quả.
Càng nghĩ càng thấy đúng là một năm “Vượt cạn”, cho chính tôi, và An An Hoa ngữ.
Trong suốt 1 năm, tôi đã trải qua 5 lần, đau đớn, cùng cực và cũng rất hạnh phúc như vậy.
Lần thứ nhất, thiêng liêng và đáng nhớ nhất. Làm mẹ! Điều vốn dĩ rất bình thường và được tạo hoá ban cho bất kỳ người phụ nữ nào. Song với tôi lại không may mắn như vậy. Tôi chỉ có một mình, rồi đây con gái tôi sẽ có một người mẹ, bé nhỏ, vụng về, vừa phải gánh thêm trách nhiệm của một người cha. Tôi chưa biết tôi sẽ cố gắng và làm tốt đến mức nào, nhưng chuyện gì đến sẽ đến, và may mắn thay. Tôi đã làm được.
Ngày 27/11/2018, An An ra đời. Tiếng khóc của con chính là hồi chuông vang vọng vào sâu trong tâm thức tôi, một người phụ nữ lần đầu được làm mẹ. Tôi như thức tỉnh và nhận ra mình đã khác. Tôi dần cảm nhận thế nào là tình mẫu tử, khi ôm con vào lòng, khi nhìn con còn đỏ hỏn, khi chăm con từng chút, và khi nắm bàn tay nhỏ xinh của con.
Còn niềm hạnh phúc nào hơn lần vượt cạn đó!
Lần thứ Hai là phải vượt qua chính mình. Cũng nhờ An An, tôi có động lực lớn lao hơn để trở nên mạnh mẽ, nỗ lực gấp nhiều lần. Trong khi lại chẳng có công việc ổn định, kinh doanh mỹ phẩm đi xuống, dịch bệnh Covid đang làm mọi thứ khó khăn và bức tranh tương lai thêm phần ảm đạm. Nhưng tôi lại không cho phép mình bi quan và yếu đuối như vậy. Tôi muốn trở nên xứng đáng với An An vì con là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban cho.
2017, tôi thích và học rất tốt tiếng Trung và cơ duyên làm cô giáo dạy nhập hàng Trung Quốc từ đây. Tôi quyết định xây dựng khoá học và thành lập An An Hoa ngữ.
Suốt 5 tháng sau khi sinh, vừa là thời gian chăm con vất vả nhất, vừa phải vật lộn với việc xây dựng khoá học. Từ nội dung, tài liệu, chương trình học, rồi tự thu video, biên soạn,v.v. Tôi bị mất ngủ trầm trọng, làm việc thâu đêm, rồi một tay chăm con từ sáng sớm đến tối muộn, thật sự không biết diễn tả như thế nào. Đó là một lần vượt cạn. Đến nỗi, tôi còn không có thời gian để than thở và cố gắng hiểu mình đang làm gì. Như một cơn sóng cuốn tôi đi và tôi cố gắng giữ mình không gục ngã.
May mắn là, đến 02/05/2020, khoá học ra mắt. Cũng chính là thời điểm đánh dấu sự ra đời của An An Hoa Ngữ.
Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên khoá học thu được 2,1 triệu/ngày, tôi mừng rơi nước mắt. Tuy không nhiều, nhưng công lao của mình đã được đền đáp. Một lần nữa, tôi xin cảm ơn cuộc đời!
Trong tháng đầu tiên, tôi bán được 41 khoá. Bạn thấy không? Sau lần vượt cạn này, may mắn đã mỉm cười với tôi.
Lần vượt cạn thứ Ba, là làm sao để bán hàng tốt hơn, chăm sóc các bạn học viên tốt hơn, thực sự giúp được họ, và cải thiện chất lượng khoá học của mình. Những thành quả đầu tiên không đủ lâu để tôi tự mãn, vì những thiếu xót và áp lực ngày càng lớn từ chính khách hàng, và cũng là học viên của mình.
Tôi bắt đầu trả lời từng tin nhắn, đọc từng comment và chia sẻ về khoá học khắp các cộng đồng liên quan. Rồi chỉnh sửa nội dung, chăm sóc từng người để họ nắm được kiến thức và thực hành hiệu quả. Cực, nhưng mà vui. Và lần này, cũng nhờ hai lần trước, tôi vượt cạn thành công và cảm thấy mình thêm trưởng thành và mạnh mẽ.
Lần vượt cạn thứ Tư, là sau khi tôi mở lớp Coach 1:1 và lớp trực tuyến. Cơ hội đến tôi không thể bỏ lỡ, rất nhiều người tại Đà Nẵng cần được giúp đỡ. Và chính lúc này, áp lực về việc dạy học càng đè nặng. Vì trong khi cuộc sống của mình còn quá khó khăn, tôi bắt đầu không còn nhiều thời gian cho An An, con phải chơi với iPad, còn tôi thì ăn uống thất thường.
Thật sự cạn kiệt năng lượng, hao mòn, tôi bắt đầu cảm thấy như mình sắp đánh mất điều gì đó. Bị quay cuồng trong vòng xoáy công việc, gia đình, bản thân. Tôi tự nhủ, rồi sẽ như thế này mãi hay sao! Phải cân bằng! Ngay trong chính lúc khó khăn nhất, ta mới cần phải cân bằng. Nhận ra điều đó, và đó cũng là lần vượt cạn thứ năm.
Tôi có thêm người để cùng mình tạo ra giá trị, thật mừng vì những người bạn đồng hành tâm huyết và tài năng. Thật mừng vì tôi còn niềm tin và năng lượng để tiếp tục. Thật mừng vì tôi có An An.
Nếu nói, điều gì khiến tôi hạnh phúc nhất, chính là ở 2 chữ An An. Vượt cạn để rồi ra khơi, tìm về bến bờ nào đó, nghỉ ngơi và sống một cuộc sống thực sự. Tôi mơ về một con thuyền nhỏ, có hai mẹ con cùng trải nghiệm vui buồn trong cuộc sống. Tôi tin rằng, khi còn có lý do để cố gắng, tôi sẽ có được hạnh phúc, và An An cũng thế. Phải không con!
Để kết thúc một năm tuyệt vời, tôi tự tặng mình hai chữ trong hành trình tiếp theo: Ra khơi!
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Cảm ơn An An. Mẹ yêu con!